Đây là 1 câu truyện có thật của tôi, những khoảng khắc , những kỷ niệm êm đẹp ấy sẽ ko bao giờ tồn tại mãi mãi mặc dù tôi đã cố gắng níu kéo…….
Không sao cả vì anh yêu em , anh chấp nhận mọi thứ để đổi lấy nụ cười ngây thơ trên đôi môi ngọt ngào vẫn như ngày nào của em.
Đó là Vy 1 người bạn hồi đầu năm học lớp 6 tưởng chừng như chẳng quen biết , chẳng bao giờ gặp nhau và cũng chẳng bao giờ truyện trò. …Nhưng rồi cuộc sống đưa đẩy cùng với mạng Internet đầy ão mộng và sự bất ngờ bỗng ập đến… 2 chúng tôi đã gặp lại nhau, đã nhận biết nhau qua henantrua , lúc đó tôi vui mừng cứ như là có điều gì đó thúc giục, 1 điều gì đó đầy hứa hẹn.
Cái nhìn đầu tiên với em thật là dí dỏm và ngộ nghĩnh. Em đạp tới với 1 chiếc xe đạp cũ kỹ , quần đùi áo bông như 1 đứa trẻ con chập chững chạy xe hiên ngang giữa dòng người tất bật. Em rất dễ thương nước da trắng xoá, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhưng đầy nỗi niềm và hoài bão cùng với mái tóc dài bồng bềnh bay trước gió. Em đã để lại trong tôi 1 ấn tượng thật đẹp và hồn nhiên, sẽ chẳng bao giờ quên được cái hình ảnh đầu tiên ấy. Và rồi thời gian cũng trôi đi và tôi đã yêu em kể từ ngày đó.
Nhớ những buổi cùng em đi chơi, cùng chở e đi tập thể dục buổi sáng, và sáng sớm tinh mơ chờ em đi học chạy ngang qua con đường ấy để đc cùng em đi cùng đến trường, khi đó e ko ngừng bất ngờ vì tôi đã chờ em hằng ngày. Nhớ nhất là cái hôm sinh nhật em tôi cầm gói quà và gọi điện liên tục nhưng em ko bắt máy thế là đành tới quán café ven đường cầm gói quà thẫn thờ như 1 thằng điên nuốt những giọt café đắng chảy ngược trong lòng, và rồi điện thoại cứ reo người ko bắt máy nhưng cuối cùng e cũng trả lời :
_ Xin lỗi a nha , hôm nay e bận đi chơi với bạn rồi khi khác tụi mình gặp nhau sau nhé.
_Ko em cứ đi với bạn em đi , a ko rũ em đi cùng anh nhưng a chỉ muốn đưa gói quà và chúc mừng sinh nhật em thôi! Em gặp a 1 lát chứ, chỉ 5 phút thôi, e ở đâu anh tới.
_Thôi phiền a lắm, em cũng ko có xe nữa, khi nào rãnh a đưa e sau cũng đc mà, cảm ơn a hen.
Tôi thừ người ra ko nói gì cả…1 cái Tút trong không khí yên lặng tẻ nhạt , nhưng ko sao tôi đã quen với việc đó . Không sao cả vì anh yêu em!
Thế là tôi lan thang mạng lên web henantrua để xem kỹ hơn thông tin của em cũng như nhưng bài Blog mà chính tay em ghi. Em viết bài thật là hay , bài nào em cũng gưởi dòng cảm xúc trong lòng vào những dòng chữ đầy nỗi niềm, mỗi 1 dòng chữ mỗi 1 giọt buồn cô đọng. Sau khi đọc xong tôi mới hiểu ra rằng em mồ côi ba từ nhỏ , ko có 1 mái ấm gia đình thật sự , e cô đơn, lạnh lẻo, e luôn khao khát 1 niềm vui , 1 niềm hạnh phúc nào đó sẽ đến với em , sẽ bù đắp cho em tất cả , để những ngón tay đan xem vào nhau ko còn lỗ hổng. Thật tội nghiệp, em chẳng còn mục đích để vươn lên, em vô hồn đến nỗi sống buông thả chỉ biết hôm nay và ngày mai…Quá khứ đã giết chết , đã chôn vùi ước mơ của em, ước gì tôi có thể thay thế, có thể bù đắp và xây dựng cho em tất cả.
Thơi gian cứ trôi đi và mùa thi tốt nghiệp 12 đã đến với em, tôi luôn động viên e học để e được thi tốt.
Có lần tôi cũng chả hiểu vì sao mình lại nghĩ ra 1 hành động mà trước đây mình chưa hề làm cho 1 ai. Đó là vào 1 ngày thứ 7 thảnh thơi, tôi vào nhà sách mua xấp giấy xếp ngôi sao và 1 cái lọ thuỷ tinh nhỏ cỡ cái chai thuốc nhỏ mắt. Tối đó tôi thức đêm xếp ngay ngắn 18 ngôi sao tượng trưng cho năm e tròn 18 tuổi và xếp thêm 1 ngôi sao 1 cách tỷ mỷ, 18 ngôi sao tôi đều viết chúc em thi đạt được kết quả tốt, còn ngôi sao cuối tôi ghi “anh rất yêu em Vy à” . Và ngôi sao cuối cùng ấy đc nhét vào cái lọ nhỏ nhắn xinh xắn rồi đậy nút lại . Tôi gặp em trước ngày thi để trao cho em 19 ngôi sao may mắn và hy vọng, e ko hết bàng hoàng và bất ngờ……Tự hỏi mình ko biết e có xúc động ko nhỉ. Em hỏi:
_Ngôi sao đựng trong này là gì vậy anh?
_À ngôi sao trong đó là ngôi sao hy vọng của anh , em muốn xem nó à trừ khi em đập vỡ cái lọ ra hihi . Nếu e đập vỡ cái lọ đó và xem nhưng dòng chữ a viết thì lúc đó a sẽ ko còn đc gặp em nữa.
_Em đập nha , tò mò quá à?!
_Thì e đập nếu muốn , của em mà, nhớ là e đập ra thì a ko còn gặp em nữa.
Cuối cùng em thi rớt rồi ko còn tiếp tục học, tôi buồn vì chẳng biết làm gì cho em , không em em sẽ ra sao và như thế nào nữa…..
Gần 1 năm sau chúng tôi mới gặp lại nhau , lúc đó trông em rất khác ko giống như 1 cô bé bé bỏng hồn nhiên như xưa. Em đã đi làm thêm để kiếm tiền, em thích lắm , lúc thì làm quán café , lúc thì là phục vụ ở quán nhậu…..em kể rôm rả với tôi như muốn chứng tỏ 1 điều gì đó. Những lúc đó tôi cố gượng người để hỏi thăm em về gia đình , khuyên em nên tiếp tục học vì chỉ còn 1 năm nữa thôi, và khi em có đc bằng 12 thì em ko còn làm những công việc tầm thường như thế này nữa….em…..em chẳng có 1 ước mơ nào cả. Nếu e chụi nghe những lời khuyên và trút bỏ gánh nặng chạy theo nhìêu điều mới thì đâu phải ra nông nỗi này , có lẽ đó là do cái số mà em phải gánh vác . Chẳng biết làm gì hơn là nhìn em sống lăn lộn, chật vật với cuộc sống gập ghềnh, chỉ mong sao em gặp đc những người tốt giúp đỡ em đi trên con đường dài.
Suy nghĩ 1 hồi lâu Tôi chợt bèn hỏi em đi làm bằng gì có xa ko?! Em nói đi bằng xe ôm , cũng hơi bất tiện. Thế là tôi ngỏ ý muốn làm xe ôm chở em đi và về hằng ngày, em vui vè đồng ý.
Ngày qua ngày , đưa rước em đi làm được 1 tuần , tôi rất vui vì lúc nào cũng đc gặp em truyện trò trên con đường xa ngút, khi chở em đi tôi cứ thầm nghĩ trong đầu :”Ôi ước gì con đường này dài vô tận nhỉ..” Nhưng chuyện đời ko như ta muốn , chỉ vì kẹt xe mà tôi đã trễ em 5 phút , tôi cố gọi điện nhưng ko đc , vừa chạy xe vừa bấm máy liên tục …Tôi đành nhắn 1 tin vỏn vẹn :”Em à , anh đang kẹt xe , a đến trễ 5 phút em ráng chờ nhé” . Vừa tới nơi chưa đầy 5 phút , nhìn quanh ko thấy em đâu….. Tôi gọi lần nữa cho em , em bảo :
_Em chờ anh lâu quá nên đã đi xe ôm rồi , thôi anh về ngủ đi.
_Trời chưa tới 5 phút mà em , anh bảo em chờ rồi mà. Anh đường xa tới đây, a bị kẹt xe nhưng 5 phút đối với em mà em cũng ko chờ anh đc à?!
_Em sợ trễ giờ làm , e tưởng a ko đến….
Buồn não nề, như có con dao đâm vào tim mình vậy , đau quá , đau với từ 5 phút qúa . Ôi mình cũng chả hiễu em nghĩ gì nữa, tôi đi về phóng xe bạt mạng như cũng chẵng biết mình là ai , đang làm gì , đang chạy xe ư…….Không sao cả vì anh yêu em, anh không bao giờ giận em đâu.
Rồi mọi việc cũng trôi qua , tôi cũng chẳng muốn nhớ những chuyện lúc trước . Tiếp tục và tiếp tục…….Vào buổi sáng thứ 7 tôi rũ em đi ăn sáng và cùng xem căn nhà mới mua ở trên chung cư lầu 7, tôi như muốn chứng tỏ với em rằng tôi có thể lo cho em có thể xây dựng cho em tất cả chỉ cần em cho tôi thời gian .Khi đến nơi em cảm nhận xung quang rồi em nói bùn ngủ và ngả vào lòng tôi vừa ngủ vừa mỉm cười , tôi cố nhè nhẹ hôn lên tóc, hôn lên má ……và rồi ôm em vào lòng . Khi mỡ mắt ra em cười với nụ cười trên môi thật đẹp làm tôi cảm thấy ấm lòng . Tôi dẫn cô ấy ra lang cang ở lầu 7 nhìn xuống, nhìn quanh , gió thổi lồng lộng cùng với ánh mặt nhè nhẹ chiếu vào mặt chúng tôi .Bỗng cô ấy nói :
_Tại sao khi hôn người ta lại nhắm mắt
Tôi gượng hết mình lại nhắm mắt và hôn lên bờ môi anh đào . Khi 2 bờ môi chạm vào nhau 1 giây thì em cười và nói đùa :
_Tính tiền ôm và hôn nha
Tôi cười và ôm em thật lâu , cô ấy vuốt mặt tôi mà chẳng nói thành lời ……….. Kể từ đó tôi rất ít đc gặp em . Lúc muốn định nói tất cả cho em biết thì….chưa kịp nói gì thì em đã nói :
_ Chúng mình chỉ là Bạn thôi nhé!
Tôi mỉm cười….Ừ thì là bạn miễn sao em vui là được rồi , tôi chẳng muốn gì hơn nữa, như thế đối với tôi đã quá đủ cho 1 kỷ niệm ko bao giờ phai .Không sao cả vì anh yêu em.
Ôi cái ngày đó thật là đẹp mà chẳng bao giờ tôi quên đc , khi nghĩ đến nó cứ như 1 câu truyện cổ tích…..nhắm mắt….nhớ lại…..tưởng tượng…..mỉm cười…..cái ngày ấy…… và đó cũng là ngày duy nhất tôi đc chạm vào người của em.
Nhiều lúc tôi muốn nói với em tất cả , muốn nói với em mọi thứ , muốn vượt qua cái khoảng cách mà người ta gọi là bạn, nhưng ko thể , tôi sợ nói ra rồi em ko còn muốn gặp tôi nữa , sợ rằng 1 ngày sẽ ko còn đc nhìn những nụ cười tươi vui trên đôi môi ấy. Thôi kệ bạn cũng cũng được, ừ thì là bạn …..miễn sao em hạnh phúc và luôn cười tươi. Không sao cả vì anh yêu em.
Cảm ơn em đã mang cho anh cảm giác ấm áp thật sự khi ở bên em.Từ lần đầu cho đến tận bây giờ , mỗi khi bên em anh như được sưởi ấm con tim cằn cỗi. Em biết không?! những hành động quan tâm nhỏ bé của em đã làm anh rất vui và nghẹn ngào những dòng cảm xúc vây quanh anh. Anh thật sự rất là yêu em , chỉ có điều em không thể chấp nhận nó và em vướng mắc 1 điều gì đó, em chỉ xem ta như là bạn. Ừ thì là bạn nhưng anh không muốn nhìn em như thế , anh muốn em tốt hơn cơ , em cần phải có ước mơ , cần phải có nghị lực……nhưng thôi ai cũng có con đường riêng, mong em sống tốt và ngẩn cao đầu với mọi người, anh chờ những điều tốt lành tiến bộ đến từ em . Anh chỉ mong thấy em cười hanh phúc và đừng quên anh, như thế là đủ , a cũng chẳng muốn gì hơn ở em nữa , em đã mang đến tình yêu cho anh. Anh cảm ơn em đã đi ngang qua cuộc sống của anh.
Giờ thì đối với anh, anh chợt nhận ra rằng khi yêu nhau không nhất thiết phải có nhau…mà ta nhìn thấy người mình yêu thương vui cười hạnh phúc là đủ mặc dù 2 ta không thể. Đó mới là tình yêu thật sự anh dành cho em.
_Ôi mỏi tay quá , té đây , viết nhiều quá mất công thành kể lễ ^^! Có ai như mình không nhỉ , Tình Yêu thầm kín mới là 1 tình yêu mãnh liệt hơn bao giờ hết. câu truyện có thật của mình đấy. Tiện đây cũng cám ơn www.henantrua.vn lun. Cảm ơn đã cho mình gặp đc người bạn ấy 😀
Người viết và tác giả: Jumper_Jin